Gửi gái yêu của chị,
Chị không nhớ chút nào về chuyện em chuẩn bị đi, nên mấy dòng này gõ vội, hy vọng trước khi em ngủ có thể gửi cho em, vì em đi, quà cũng thể không có, người cũng không thể đến, lời cũng không thể nói một câu tiễn em đi.
Tâm trạng chị thực sự tồi tệ vì đã không gặp được em trước ngày em đi, cũng không phải là đi mãi không về, nhưng chỉ cần nghĩ đứa em gái nhỏ của mình lơ ngơ sang xứ người đến một cái ôm trước khi đi cũng không có, sau này lấy dũng khí ở đâu mà tiếp tục lăn lộn sống nơi tha hương?
Nhưng nghĩ lại thì, mọi thứ sẽ ổn cả thôi, vì chị biết em là em gái của chị mà, giống chị, kiên cường, không dễ gì gục ngã.
Thực sự chị rất ghen tỵ với em, vì ước mơ của bất cứ đứa học ngoại ngữ nào cũng là được đi nước ngoài. Em đi rồi, chị vẫn còn ở. Chị nghĩ là em giỏi hơn chị, vì ước mơ của chị vẫn còn chưa hoàn thành được.
Sẽ là cả một cuộc sống mới đang chờ em. Nhớ thật rõ rằng chị dặn là em bằng giá nào cũng không được ốm. Vì ốm lúc xa nhà là lúc em thấy tồi tệ nhất, em sẽ hối hận vì đã đi thật xa, sẽ tủi thân và cô đơn cùng cực. Sẽ không có ai như mẹ lo cho em, người ta chẳng quản em ăn gì chưa, uống thuốc chưa đâu, vì vốn dĩ họ cũng chẳng có trách nhiệm gì để phải làm thế. Thế nên phải thật mạnh mẽ, chỉ dựa vào ý chí của duy nhất bản thân mình thôi. Còn lại thì em có thể buồn, có thể thất vọng, có thể nhớ nhà, nhớ mẹ đến phát khóc, có thể khủng hoảng, có thể stress, vì tất cả chúng ta cần phải như thế để lớn lên, không một ai ngoại lệ, không sao, rồi mọi thứ sẽ ổn.
Sang bên đấy, việc đầu tiên là phải đi mua thuốc. Thuốc cảm, đau đầu, thuốc hạ sốt, thuốc ngứa, nước muối, oxy già, băng cá nhân, bông. Luôn phải có sẵn trong người, đừng chủ quan bảo bao giờ ốm thì mua, lúc đấy không dậy được đâu, nhờ người khác rất phiền.
Thế giới này rất rộng lớn, đã có cơ hội bước chân đi hãy tận hưởng nó nhé. Tìm lấy một người em yêu, ai cũng được, nhưng nhớ là yêu để vui vẻ hạnh phúc, yêu không phải để muộn phiền Nhớ sống cho một tuổi thanh xuân của mình, thực sự xanh – như bầu trời, như mặt biển, không có bất kỳ một giới hạn nào, và thực sự xuân – đầy sức sống, lòng nhiệt thành, mới mẻ, điên rồ chút càng tốt.
Cũng nhớ đối tốt với mọi người. Không nhất thiết phải mong chờ điều tương tự từ họ. Vì đó là giá trị của con người mình, những người khác có hay không mình không quản được. Cũng không cần phải quá nhiệt tình, đủ tốt để chung sống là được.
Cũng phải cảnh giác, làm gì cũng phải tính đến đường lùi cho mình. Đừng quá tin ai. Trừ bố mẹ mình ra thì chẳng có ai thực sự vì mình mà hy sinh điều gì cả (Câu này quen lắm. nói tỷ lần rồi, trên mạng cũng phải đến tỷ bài post về vấn đề này rồi, nhưng chưa tự trải qua thì chưa hiểu đâu).
Đi làm thêm nhớ phải chọn công việc kỹ lưỡng. Đừng bán thời gian và công sức của mình quá rẻ mạt. Đấy là mình đang tự coi thường mình. Bản thân mình còn không tự tôn trọng thì không thể mong ai tôn trọng được.
Chuyện học chắc chị không phải dặn, cứ làm tốt như em vẫn từng làm. Mà khó quá thì bỏ. Điểm số cũng không phải là tất cả, không như mong muốn thì cứ buồn, để còn cố gắng, nhưng buồn ít thôi vì vốn dĩ nó không đáng đến thế đâu.
Những năm tháng ở bên ấy sẽ làm em thay đổi, chị biết chắc, vì chị lớn hơn em mà cái gì chị cũng biết trước em hết ấy, thế nên chị viết ở đây, nhớ mãi em Thư 18 tuổi yêu thương của chị.
Định đính kèm cái ảnh mà chợt nghĩ ra là 2 chị em mình còn chẳng có lấy một cái ảnh chụp chung gần đây nhất cơ. Buồn hơi nhiều.
Chị.